Mẹ yêu con, Bé Chuột của Mẹ

Năm 2013 sau khi cưới chồng được mấy hôm thì mẹ bị cảm, bố đi mua thuốc cảm thì mẹ dặn bố mua thêm cái que thử chứ lâu rồi không thấy có kinh. Về thử phát buổi chiều thì lên vèo 2 vạch, sau 2 tuần mới đi siêu âm thì thai đã 8w. Thế là a Cà Rốt ra đời trong sự vui mừng của gia đình họ hàng hai bên.

Năm 2017 khi Cà Rốt được hơn 2 tuổi thì mẹ lại có bầu. Mẹ vẫn nhớ thời gian đó tầm tháng 5 dương năm 2017. Mẹ vẫn siêu âm đúng mốc nhưng mẹ tính theo chu kì kinh và tuổi thai của bác sỹ đo thì bao giờ con cũng nhỏ hơn 1w tuổi. Vì bầu và sinh a con quá dễ dàng nên mẹ vẫn không biết lo lắng là gì. Thế mà 1 ngày tháng 8 (17/8) sau khi ăn sinh nhật a con 2 ngày, mẹ đi siêu âm thì con đã mất tim thai ở mốc12 tuần cho dù trước đó mọi thứ vẫn bình thường. Mẹ khóc từ phòng khám về đến nhà, nước mắt nhòa đi không chạy nổi xe. Mẹ không bao giờ biết thai lưu là gì, cũng không ngờ được mẹ con mình lại lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã như vậy. Mẹ ra tận bệnh viện sản nhi cách nhà 100km để lấy con ra. Uống thuốc mấy ngày bụng mới chịu đau và phải trải qua thủ thuật nạo phá mới đưa con ra được. Bác sỹ cũng khuyên mẹ rằng thường những trường hợp lưu thai thì do bản thân thai nhi có vấn đề nên tự đào thải, em về ăn uống tẩm bổ rồi sẽ có lại sớm thôi. Bố mẹ đã tự an ủi mình để vượt qua quãng thời gian khó khăn ấy.

Từ tháng 4/2018 mẹ lại tiếp tục con đường tìm con. Năm con Heo vàng hợp tuổi cả nhà mình nên mẹ hi vọng nhiều lắm. Mẹ đi khám phụ khoa trước khi thả thì bác sỹ kết luận mẹ bị viêm lộ tuyến (chắc do lần nạo thai trước đó), phải làm xét nghiệm ung thư cổ tử cung, trứng nhỏ lép, đa nang nhẹ. Mẹ khóc, lo lắng và bất an, nhưng cuối cùng mẹ đã chọn không làm xét nghiệm vì mẹ không đủ tự tin. Sau đó mẹ tìm hiểu về những bệnh này và đi cắt thuốc Đông y. Tháng đầu tiên uống 10 thang bổ máu. Tháng thứ 2 đi bắt mạch lại thầy bảo tử cung lạnh sau lần lưu thai trước nên khi tinh trùng bơi vào sẽ chết hết. Bố bắt mạch thì thầy bảo tinh trùng yếu, xuất tinh sớm. Bố mẹ không hề nản chí, lại tiếp tục sắc thuốc uống. Đến tháng 4/2019 mẹ đi siêu âm thì có trứng trội. Mẹ quyết tâm canh bằng được quả trứng này. Ngày sinh nhật mẹ 25/4 thì que thử lên 2v. Sung sướng, bất ngờ sau gần 1 năm tìm con, mẹ hạnh phúc trong từng cơn nghén, chưa bao giờ thấy mình mệt mỏi vì mẹ có con rồi. Thế nhưng, sau 10 ngày chậm kinh đi siêu âm thì bác sỹ bảo túi ối to đo được 6 tuần rồi mà chưa thấy phôi thai đâu cả. Khả năng lại là một thai hỏng. Mẹ càng khóc to hơn, tại sao ông trời lại đối xử với mẹ như thế. Sau khi về nhà bố mẹ quyết định ra tuyến trung ương để giữ con, còn chút hi vọng cũng không muốn bỏ cuộc. Sau đó là những tháng ngày vất vả, tuần nào cũng phải lặn lội 400 cây số từ Hà Tĩnh ra Hà Nội, nhưng thật may con phát triển tốt như một kì tích. Từ chưa có phôi con đã phát triển vượt bậc sau 1 tháng dùng thuốc. Mẹ bật khóc khi bác sỹ bảo e may mắn quá, khi nhìn thấy tim thai con đập, bàn tay nhỏ bé của con trên màn hình siêu âm. 12w bác sỹ bảo là một bé trai. Mẹ vui mừng chuẩn bị đón con sau bao ngày tháng mong chờ. Thế nhưng ông trời chỉ cho mẹ thấy mà không cho mẹ đón được con. Lại cũng một ngày tháng 8 (20/8), mẹ thấy râm râm đau bụng, đi vệ sinh thì thấy 1 ít máu nâu, lúc đó con được 21w. Mẹ gọi cho bác sỹ ở hà nội thì bác bảo không sao đâu, em hạn chế đi lại là được. Mẹ nằm ở nhà được 1 ngày thì vẫn thấy không bớt, nên gọi lại cho bác sỹ hỏi bác có khi nào em bị hở eo tử cung không, em ra gặp bác khám được không. Bác sỹ bảo thế thì em ra đây. Thế mà lần này mẹ không còn may mắn như lần trước, trên đường đi cứu con thì mẹ lại mất con. Ra đến cuối Thanh Hóa mẹ thấy đau bụng hơn, mẹ báo bác tài cho mẹ dừng xe tìm bệnh viện. Xuống xe bác taxi chở bố mẹ đến bệnh viện sản nhi Ninh Bình, lúc đó là 3h sáng. Đến nơi họ bảo tử cung đã mở hết, nguy cơ sinh non cao. Mẹ đau đớn, khóc lóc cầu xin bác sỹ hãy cứu lấy con của mẹ. Nhưng 15p sau thì mẹ vỡ ối và sinh con ra. Chàng trai của mẹ mới được 400g, còn đỏ hỏn, trước khi mất còn quẫy đạp, giơ tay lên. Nếu trước đó mất a con vì còn là cục máu, lại do lưu từ trong bụng nên nỗi đau cũng bớt đi phần nào. Nhưng lần này, mẹ chết đi sống lại. Không còn nước mắt để khóc. Mẹ đổ lỗi cho mình đã không sáng suốt hơn để giữ lấy con. Mẹ đau đớn mỗi lúc nhìn người ta bồng con, mang bầu. Mẹ bỗng trở thành một con người khác, không muốn dùng mạng xã hội, không muốn ai hỏi thăm hay thương cảm mình. Bố con đã an ủi mẹ rất nhiều, mình còn trẻ, nhất định mình sẽ còn có những đứa con xinh đẹp đáng yêu khác. Sau 1 tháng ở cữ mẹ đi hết đền này chùa nọ cầu cho con siêu thoát. Em bé của mẹ nhất định sẽ hạnh phúc ở một thế giới khác. Ai rồi cũng phải sống tiếp, phải gắng trở lại với guồng quay nghiệt ngã ngoài kia, chỉ có mẹ nằm đây nhớ từng động tác quẫy đạp của con, nhớ đến điên dại.

Sau khoảng thời gian đó mẹ quyết tâm tẩm bổ sức khỏe để sớm tìm lại con. Sau 3 tháng thì mẹ lại có em chuột bây giờ. Giờ đây chỉ còn 5 ngày nữa là mẹ lên bàn mổ chủ động, em bé của mẹ hôm nay vừa tròn 38 tuần. Mẹ chỉ biết cảm ơn ông trời đã cho mẹ thêm một thiên thần nữa. Bố mẹ đã chờ con từ lâu lắm. Mẹ yêu cả bốn anh em!